Ho̍h-ló
Tī Tâi-oân, Ho̍h-ló (Hō-ló[1][2][3]) chit sû chí só͘-ū kóng Ho̍h-ló-oē ê lâng a̍h-sī in ê bûn-hoà.
Ū lâng jīn-ûi, siong-tùi Bân-lâm, Hok-kiàn, Tâi-oân téng-téng ê siong-koan-sû, Ho̍h-ló bô bêng-hián ê tē-he̍k hoān-ûi. Chit tiám hām Kheh-ka ū lūi-sū ê só͘-chāi. Chóng--sī, mā ū lâng jīn-ûi sī chí Hok-kiàn (
Ho̍h-ló ê Hàn-jī siá-hoat chêng-kah-taⁿ lóng ū lâng gī-lūn. Ē-tàng hun chit-kúi-chióng chú-iàu ê siá-hoat kap koan-tiám:
福 佬 - kiông-tiāu hām Hok-kiàn ū koan-hē河 洛 - kiông-tiāu Hō-ló-lâng ū kú-tn̂g ê le̍k-sú鶴 佬 - kiông-tiāu Hàn-jī tùi hiān-tāi tho̍k-im (Âng Ûi-jîn)貉 獠 - kiông-tiāu sī goā-cho̍k phì-siùⁿ lâng ê oē-gí, bô èng-kai iōng河 老 ,河 佬 - chiàu le̍k-sú bûn-hiān (天下 郡 國利 病 書 , Thian-ha kūn-kok Lī-peng-su) ê siá-hoat.
Tī Tâi-oân, í-siōng chêng saⁿ chióng Hàn-jī siá-hoat lóng chin chia̍p chhut-hiān. “
Tâi-oân thóng-phài ia̍h hó, to̍k-phài ia̍h hó, lóng bô bêng-hián ê phian-ài. Bûn-hoà Tâi-to̍k tùi “
In-ūi Hàn-jī ê siá-hoat kap ì-gī lóng bô khak-tēng, ū lâng chàn-sêng lia̍h im siá Lô-má-jī tō hó.
Kheh-oē ê Ho̍k-ló
[siu-kái | kái goân-sí-bé]Kheh-gí ê koan-hē-sû sī Ho̍k-ló, Hàn-jī chāi-lâi siá-chò “
Koan-liân bûn-chiuⁿ
[siu-kái | kái goân-sí-bé]Chham-khó chu-liāu
[siu-kái | kái goân-sí-bé]- ↑
臺 語 大成 [íng-íng bô-hāu ê liân-kiat],劉 克明 , 1923 - ↑
吳 守 禮 (2003-04-02). "一百年來的閩南系臺灣話研究回顧". Tâi-gí thinn-tē. goân-loē-iông tī 2009-06-25 hőng khó͘-pih. 2011-01-27 khòaⁿ--ê. - ↑
Ogawa Naoyosi, pian. (1931). "
福 佬".臺 日大 辭典 Tai-Nichi Dai Jiten [Tâi-Ji̍t Tōa Sû-tián]. Hā-koàn. p. 829. OCLC 25747241.
|
Pún bûn-chiuⁿ sī chi̍t phiⁿ phí-á-kiáⁿ. Lí thang tàu khok-chhiong lâi pang-chō͘ Wikipedia. |